Những nhân dạng khi méo - tròn, khi ẩn hiện - tường lộ… với điểm chung là sự bất toàn, không khuôn mặt cụ thể, không hoàn chỉnh tứ chi… là một trong những chi tiết quen để “nhận dạng” Hà Huy Mười trên họa đàn Việt. Nhân dạng kì dị ấy, trước đây từng được đặc tả chi tiết, những biểu lộ của nét - sắc nay thay bằng kỹ thuật mờ - nhòe, khiến những gì trước không rõ ràng, nay càng thêm bí ẩn, đưa người xem vào cõi tung hứng của sắc màu nơi không gian như mênh mang, vô định và khó đoán.
Nhắc về câu chuyện nhân dạng trong tranh, họa sĩ Hà Huy Mười bày tỏ: “Tôi vẫn tập trung mạch sáng tác sử dụng nhân vật, nhưng chỉ lấy ý, lấy tinh thần, coi đó như một nhân dạng không hoàn chỉnh, mục đích gợi về đời sống mất cân bằng, thiếu hoàn chỉnh của con người trong môi trường hiện nay”.
“Loạt tác phẩm này mang tính siêu thực, biểu hiện, tôi sử dụng các hình vẽ gợi về ký hiệu để liên kết câu chuyện và nhân vật, tạo liên tưởng cho người xem”
Là họa sĩ dành nhiều mối quan tâm đến thời sự, thời cuộc, Hà Huy Mười tiếp nhận, trải nghiệm, cảm thụ những vấn đề xã hội rồi đưa ra quan điểm, góc nhìn bằng lăng kính hội họa, nhưng theo lối đi riêng, ấy là: “Tôi không miêu tả một vấn đề cụ thể, không vẽ cái gì đó mang tính thời điểm, mà chỉ tìm cảm xúc từ chính những vấn đề xã hội, biến cảm xúc ấy thành tác phẩm. Tôi không vẽ minh họa cho sự kiện, khi thể hiện tác phẩm, tôi muốn tạo cho người xem sự liên tưởng từ những cái không rõ ràng của hình họa vào thực tại cuộc sống”.
Cũng với những nhân dạng quen thuộc của Hà Huy Mười, nếu đem so sánh với trước kia, sẽ thấy sự đối lập rõ nét. Nếu nhân dạng của cách đây 3 năm, kiệm màu, hình khối mạnh, mạch lạc cùng tương phản sáng - tối, yếu tố đồ họa, điêu khắc là điểm nhấn chủ đạo. Nhân dạng trong loạt tranh mới nhất của Hà Huy Mười với buồn tẻ, đơn côi, cô độc được bố cục khéo léo vào bối cảnh của sắc màu, của ngôn ngữ trừu tượng. Sự đồng hiện ngọt ngào đưa người xem đến ranh giới của hoàn hảo và không hoàn hảo, của quen quen - lạ lạ, của tương phản giữa cái đẹp và hình như cả cái xấu, cái ác… để kết quả chỉ còn lại là dòng suy nghiệm đến day dứt khi phải mải miết tìm câu trả lời về ý nghĩa tác phẩm bằng chính tâm thức riêng mình.



Siêu hình, vô hình, không gì rõ rệt nhưng lại tả hiện cái thực, cái đời của xã hội, sự tương phản rõ nét ấy tạo nên chiều sâu cả về hình lẫn ý cho tác phẩm
Đánh thức giác quan, tạo nên nhiều thắc mắc, tự vấn từ người xem bằng những gam màu ảo diệu, Hà Huy Mười mang đến nhiều bất ngờ thú vị khi mỗi tác phẩm, thêm một không gian mới được mở ra nhưng không kết thúc mà như khởi đầu để kết nối cùng tác phẩm khác, tạo chuỗi cảm nghiệm liên hoàn, nửa hư, nửa thực. Nói đến “bất toàn” ở đời người, chẳng có gì đẹp đẽ, nhưng khi sự “bất toàn” ấy được thể hiện qua ngôn ngữ hội họa Hà Huy Mười, sẽ thấy, thấm và hiểu vẻ đẹp của sự bất toàn là có thật.

Vẫn gặp lại giấy trong việc sử dụng chất liệu của Hà Huy Mười với cách làm mới là đem bột giấy seo lên toan, tạo nền vững cho bút pháp mạnh mẽ, phóng khoáng khi thể hiện
Theo Kiến Trúc & Đời Sống số 210