Mùa xuân, về nội, thoai thoải trên con dốc nhẹ dẫn từ đầu ngõ, gọi là vô môn thì đúng hình đúng nghĩa hơn vì nó chỉ là khoảng mở đủ để vào, không có cổng, cửa, hai bên là cỏ cây dại. Cái cảm giác vừa đi, đủ nhè nhẹ, khoan thai, vừa hơi nghiêng người, vừa cúi đầu, như mỗi lần thấy được cái quen thuộc khi đi viếng cảnh chùa.